Nhầm giữa "ĐAM MÊ" và "SỞ THÍCH"

15 năm trước, hắn và Lê Quang Liêm là hai thằng nhóc, ngồi mặt đối mặt ở giải vô địch cờ vua trẻ toàn quốc.

15 năm sau, Lê Quang Liêm trở thành siêu đại kiện tướng cờ vua, thường kì nằm ở Top 50 thế giới. Còn hắn đang là một anh thầy giáo dạy cờ vua phong trào cho mấy bé con.

Thật buồn cười khi mọi chuyện lại diễn ra như thế, với cùng một khởi đầu, với cùng một đam mê…

Không. Không hề.

Hắn thích chơi cờ vua, đó là điều không thể bàn c.ãi. Hắn có thể ngồi cả buổi để chơi một ván cờ. Lê Quang Liêm cũng vậy. Mà nói chung kì thủ nào cũng vậy cả.

Nhưng hắn không đam mê. Dù có thể ngồi hàng giờ bên bàn cờ, nhưng hắn chỉ vui vẻ khi chơi cờ có giới hạn. Càng chơi, sự thích thú càng giảm, và đến một thời điểm nào đó, việc chơi cờ trở thành khó chịu. Lê Quang Liêm thì khác. Càng chơi, Liêm càng thích. Càng đào sâu, Liêm càng vui. Hắn thì không. Hắn hài lòng với hiểu biết hiện tại, và sau khi chơi chán, hắn sẽ quăng bàn cờ mà làm việc khác.

Thích và đam mê giống nhau ở những thời điểm đầu tiên, và chỉ thực sự khác nhau khi bắt đầu đối mặt với những điểm thử thách của cuộc chơi. Một người thích chơi đàn có thể vượt qua những khó khăn ban đầu khi bấm phím, nhưng chỉ người đam mê mới có thể ngồi ngày đêm với cây đàn và trở thành Slash.

Một người thích chơi bóng đá có thể xách giày đi đá mỗi ngày ở các sân cỏ, nhưng chỉ những kẻ đam mê mới có thể tập bóng không biết mệt và trở thành Messi.

Một người thích viết lách có thể viết những bài rất hay khi có cảm hứng, nhưng chỉ những kẻ đam mê mới có thể viết ngày đêm để nâng tầm ngòi bút từng phút từng giây.

Người ta nói nếu ta làm việc gì đó đủ 10.000 giờ, ta có thể trở thành chuyên gia. Nhưng làm sao có thể chịu đựng đủ 10.000 giờ, nếu như ta bắt đầu chán khi làm quá nhiều thứ ta thích? Làm sao chịu đựng đủ 10.000 giờ, nếu như ta không có đủ động lực vượt qua những điểm thử thách trước mắt?

Nói đi nói lại, 10.000 giờ chẳng qua cũng chỉ là cách nói khác của đam mê.

Nguồn: Trích Hắn và thằng bạn/ Ecoblader



Đăng nhận xét

0 Nhận xét